Khi cánh cửa cấp ba khép lại, ai trong chúng ta cũng sẽ đứng trước một ngã rẽ với vô vàn quyết định cần được đưa ra. Chắc hẳn ai cũng sẽ cảm thấy phân vân và mơ hồ, không biết đâu mới là con đường dẫn mình đến thành công nhanh nhất. Và mình cũng vậy. Khi ấy, mình chỉ là một cô bé 18 tuổi, mang trong mình biết bao ước mơ và hoài bão, và đã đưa ra quyết định đến nơi mà thuở nhỏ tôi luôn ao ước được đặt chân tới với với suy nghĩ rằng ' để thành công phải chấp nhận việc thử thách bản thân mình. Cứ đi đi biết đâu cuộc sống mình sẽ tốt hơn thì sao '
Và rồi, khi đặt chân đến Hàn Quốc, mình mới thực sự bắt đầu cảm nhận rõ thế nào là ‘thử thách bản thân’ Mọi thứ nơi đây đều khác xa so với tưởng tượng của chính mình từ ngôn ngữ văn hoá cho đến cuộc sống tự lập hoàn toàn nơi đất khách. Mình cầm vé máy bay và đặt chân tới hàn quốc vào mùa xuân- mùa của những hi vọng và khởi đầu. Những ngày đầu khi phải rời xa ngôi nhà và những người thân yêu mình đã khóc rất nhiều. Hầu như đêm nào cũng rơi nước mắt vì nhớ nhà. Nhưng thật may mắn làm sao sau những ngày ấy mình đã bắt đầu tới trường gặp những người bạn mới . Đối với mình những người bạn ấy thật đáng quý và trân trọng. Họ mang tới niềm vui từ những cuộc trò chuyện ngắn ngủi trong giờ ra chơi và cho mình thấy thật ra cuộc sống vẫn có những con người đáng yêu như này. Không chỉ vậy mà mình còn nhận được sự quan tâm giúp đỡ nhiệt tình từ thầy cô trong những tiết học. Nhưng gì mình không hiểu thầy đều giảng lại một cách kĩ càng cho đến khi mình hiểu thì thôi. Thầy luôn quan tâm và động viên chúng mình như những người ba quan tâm đến các con. Rồi thời gian cũng chầm chầm trôi qua mình dần thích nghi với cuộc sống nơi đây. Bắt đầu ra ngoài khám phá vẻ đẹp tiềm ẩn của nơi này và nhận ra rằng mọi thứ trong mắt mình đều mới lạ và sinh động tới nhường nào.
Vì phương tiện di chuyển chủ yếu của mọi người ở nơi đây là tàu và xe buýt. Những ngày đầu tới đây mình đã phải rất mệt mỏi để có thể thích nghi với việc di chuyển bằng chúng. Nhớ lần đầu tiên đi tàu điện ngầm để đến nhà của chị mà mình quen biết để chơi. Và khi đó mọi chuyện đã không diễn ra một cách suôn sẻ. Mình đã đi lạc tàu và không biết lúc đó mình đang ở đâu điện thoại thì hết pin. Vào khoảnh khắc đó tưởng trừng như mọi thứ đều sụp đổ trước mắt và mình đã đứng ở ga tàu và khóc rất lâu sau đó có một bà cụ đã tới hỏi thăm và cho mình mượn sạc rồi mình cũng liên lạc được với chị tới đón mình về. Khi đó mình rất lúng túng và lo sợ nên đã quên mất nói lời caả ơn với bà giờ nhớ lại mình thật sự rất muốn gặp lại bà tặng bà món quà và gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới bà
Sau chuyện đó thì mình đã học được cách đi tàu và dần quen thuộc với chúng. Rồi dần dần thời gian cứ lặng lẽ, nhẹ nhàng trôi qua và cuộc sống mình cũng vậy. Mình đi đến mọi nơi và trải nghiệm món ăn và văn hoá ở hàn quốc . Trước khi qua gàn mình đã từng nghĩ mọi người ở đây sẽ luôn sống cho bản thân và ít quan tâm tới những người xung quanh. Nhưng không sau khi trải nghiệm thì mình thấy rằng mọi người ở đây vô cùng tốt bụng và quan tâm đến nhau. Chỉ bằng những hành động nhỏ như việc nhường ghế cho người già khi đi trên tàu , xe buýt hay thậm chí là việc mọi người trong nơi mình sống chia sẻ cho nhau đồ ăn ngon và trò chuyện vui vẻ với nhau. Những điều nhỏ nhoi ấy cũng khiến cho mình vui vẻ cả ngày và dần trở nên yêu quý con người nỏi đây.
Hầu như mọi người sang hàn ít nhiều ai cũng sẽ gặp vấn đề lo lắng về tài chính. Và mình- đứa trẻ với nhiều ước mơ hoài bão cũng không ngoại lệ. Sau khi kết thúc sáu tháng đầu mình bắt đầu . tìm hiểu về việc đi làm thêm. Mình tìm trên các trang mạng trên các app tìm việc. Rồi mình may mắn tìm được công việc đầu tiên nhờ chị người việt nam giới thiệu . Ban đầu mình được giao nhiệm vụ rửa bát với mức lương cơ bản. Vì quán đấy rất đông khách nên mình rất vất vả trong quá trình làm việc mình luôn chân luôn tay trong mọi hành động. Có những ngày thật sự muốn gục ngã nhưng mình phải kìm nén nước mắt vì không muốn là kẻ yếu đuối trong mắt mọi người. Buổi chiều đi làm với bộ dạng tươm tất và trở về nhà với bộ quần áo ướt nhẹp và người bám mùi thịt nướng. Trải qua những ngày đó mình mới nhận ra được sự khổ cực của ba mẹ khi đã nuôi mình lớn tới từng này. Mặc dù công việc vất vả như vậy nhưng nhờ có ông chủ tốt bụng và những người làm cùng mà mình đã trải qua những ngày mà tâm hồn luôn vui vẻ mặc dù thể xác đã mỏi nhừ.
Mặc dù vậy nhưng mình cũng chỉ gắn bó với nơi ấy được 3 tháng và rồi mình nghỉ và tìm đến một công việc mới. Lần này khác xa so với lần trước mình đã gặp một người chủ mà mình thật sự đến giờ nhắc lại mình vẫn cảm thấy đó là một dấu nặng lớn trong lòng. Lần này mình được tuyển và làm bếp thay vì phải rửa bát. Nhưng quán này so với quán trước thì có vẻ việc buôn bán không tốt bằng. Những lúc bận mình đã phải làm việc một cách chăm chỉ hết mình nhưng những lúc quán không có khách là chủ bắt đầu tìm ra lỗi sai để mắng và tìm việc bắt tụi mình làm này làm kia. Và rồi những lần ấy liên tiếp diễn ra đã nhiều lần mình đã phải rơi những giọt nước mắt trước những lời nói nặng nề của chủ. Và rồi cuối cùng vì quá áp lực mà mình đã quyết định nghỉ việc. Ai cũng cần được trân trọng và ai cũng có những giới hạn nhất định mà bản thân đặt ra cho người khác. Nếu giới hạn ấy vượt quá mức chịu đựng hãy tự giải thoát cho chính mình cho tâm hồn mình.
Và sau đó mình đã đi tìm vuệc khác và lần này mình tưởng trừng như cả thế giới đang ủng hộ mình vậy. Mình tìm được một công việc thoải mái với người chủ luôn quan tâm giúp đỡ mình từng tí một. Kể ra mình cũng gắn bó một khoảng thời gian khá lâu với quán này.Mình yêu quý nởi đó và cả những con người đáng yêu đó.
Bây giờ thì mình đang chuẩn bị hồ sơ lên chuyên ngành. Và bây giờ mình còn cảm thấy lo lắng hơn cả khi mà mình lựa chọn sang hàn quốc. Mình phải đứng trước vô số trường và ngành học. Vì đây là quyết định quan trọng vì nó ảnh hương tới tương lai mình sau này rất nhiều. Liệu đâu thật sự là ngành học phù hợp với bản thân liệu đâu là quyết định đúng đắn. Trong khi các bạn cùng lứa tuổi chọn việc học đại học trong nước thì giờ họ đã đang là sinh viên năm hai còn mình thì chưa. Mình vẫn chưa trở thành cô sinh viên đại học chưa trở thành người mình mong muốn. Thật sự có những đêm mình đã suy nghĩ rất nhiều liệu mình không thành công không giỏi được như họ thì sao. Mình tự nhận thấy mình là kẻ có nhiều khát vọng và thậm chí có thể nói là có nhiều lòng ghen tị và ganh đua. Nếu như mình không hơn những người bạn ấy thì mình thấy cuộc đời mình thật thảm hại làm sao. Nhưng không sao để thành công thì mình phải chịu chấp nhận thử thách vượt lên chính mình. Mong rằng sau này những quyết định được đưa ra của mình đều là những quyết định đúng đắn nhất. Mình chia sẻ câu chuyện của bản thân để mọi người thấy rằng gửi thế giới bao la này ai sinh ra đều đã có những xứ mệnh của riêng mình. Đừng sợ vấp ngã mà không dám thử thách bản thân hãy nhớ rằng bạn là phiên bản duy nhất trên thế giới. Chúng ta cùng nhau cố gắng để cùng gặp nhau trên đỉnh vinh quang bạn nhé