Bước qua cánh cổng sân bay Tân Sơn Nhất, tôi mang theo trong mình một trái tim đầy hoài bão. Ban đầu tôi đinh ninh mình phải cố gắng kiếm tiền, không phụ thuộc vào gia đình. Để rồi cảm giác 1 mình trong bệnh viện truyền nước như tạt vào tôi một gáo nước lạnh. Để chợt nhận ra có lẽ tiền không phải là tất cả.Nhớ những lúc cạnh bên ba mẹ càng làm tôi bừng tỉnh. Vội vã mong mình trưởng thành để rồi tự nhận ra, cạnh bên gia đình là điều tuyệt vời nhất. Một đứa trẻ dù có lớn đến đâu trái tim vẫn luôn hướng về nhà.