}

Essay

2025-06-11

TỪ THẤT NGHIỆP Ở QUÊ NHÀ ĐẾN TIẾN SĨ TẠI HÀN QUỐC – HÀNH TRÌNH 11 NĂM TÔI TỰ TÌM LỐI ĐI

  • 하유림 2025-06-11 인기
  • 123
    2
Ngày 1 tháng 4 năm 2014, tôi đặt chân đến Hàn Quốc. Không phải với giấc mơ cao cả, mà đơn giản là vì… không xin được việc.

Tôi vừa tốt nghiệp Khoa Kinh tế – Đại học Quốc gia Hà Nội. Giống như bao sinh viên khác, tôi đã viết hàng trăm lá đơn xin việc. Nộp khắp nơi. Có lần, tôi xin làm tại một khu công nghiệp ở quê – nhưng vẫn bị từ chối. Cảm giác chán nản, thất vọng và bế tắc bao trùm. Tôi xin bố mẹ cho mình “thoát ly” – thoát khỏi những bức tường vô hình đang giam cầm tuổi trẻ của tôi. Tôi chọn du học Hàn Quốc. Không phải vì muốn khám phá thế giới. Mà vì muốn kiếm tiền. Đơn giản vậy thôi.

Tôi bắt đầu học tiếng Hàn từ những cuốn sách cũ. Từ chữ cái đầu tiên, đến những câu đơn giản. Tôi tìm đến một trung tâm du học ở Hà Nội. May mắn, họ giúp tôi xin vào Đại học Thành phố Seoul. Chưa đầy hai tháng sau, tôi có visa. Tôi lên đường.

Ngày đầu tiên đặt chân đến sân bay Incheon, trời lạnh. Người đón tôi là một tài xế taxi do trung tâm thuê. Tôi ngồi trên xe, vụng về với vốn tiếng Hàn ít ỏi, nhưng trong lòng tôi lại rõ ràng một điều: “Cuộc sống mới của mình đã bắt đầu rồi.”
Khi đến khu trọ ở Cheongnyangni, tôi thực sự sốc: căn phòng chưa đầy 4m². Nhưng kỳ lạ là tôi không buồn. Tôi mở cửa, chạy ra đường và hít một hơi dài. Không khí ở đất nước này khiến tôi có cảm giác: mình đang ở đúng nơi cần đến.

Ngày hôm sau, tôi bắt đầu học tiếng tại trường. Tôi là sinh viên Việt Nam duy nhất trong khóa. Cô đơn. Khó hòa nhập. Sau 6 tháng, tôi xin chuyển sang Đại học Sangmyung. Tại đây, tôi gặp một giáo sư đã thay đổi hướng đi của tôi. Tôi quen thêm hai người bạn Việt Nam, và nhóm bạn Trung Quốc – chúng tôi đã cùng nhau có một “thanh xuân học tiếng Hàn” vui vẻ và ý nghĩa.

Tôi quyết định học lại đại học, thay vì học thẳng lên cao hơn. Vì tôi biết, tiếng Hàn của mình chưa đủ. Kiến thức cũng chưa đủ. Tôi chọn ngành Phúc lợi Gia đình – một ngành mà rất ít sinh viên nước ngoài theo học. Nhưng tôi tin rằng, con đường khó đi – đôi khi lại là con đường đúng. Tôi không muốn trộn lẫn trong một nhóm ngành "an toàn" với nhiều du học sinh.
Học đại học tại Hàn Quốc thật sự rất khó. Mọi thứ đều mới. Sinh viên xung quanh đều là người Hàn. Tôi gần như không hiểu bài. Nhưng tôi đã không bỏ cuộc. Và rồi tôi tốt nghiệp.

Tiếp tục là một ngã rẽ: đi làm hay học tiếp?
Ai cũng muốn làm việc. Nhưng tôi hiểu rõ rằng việc xin visa E7 rất khó khăn. Tôi chọn học thạc sĩ.

Nhờ một giáo viên – cũng là người bạn, tôi biết đến Đại học HUFS. Ngay lần đầu đến trường, tôi đã bị thu hút. Tôi quyết định ứng tuyển. Trong buổi phỏng vấn, tôi gặp hai giáo sư – một người sau này trở thành người hướng dẫn luận văn của tôi, người còn lại là người đồng hành, tạo động lực lớn cho tôi trong suốt thời gian học. Họ nói với tôi:

“Bạn đến từ một đất nước nhỏ bé, nhưng có một nền văn hóa hào hùng. Bạn không cần hoàn hảo. Chỉ cần bạn cố gắng.”

Và tôi đã cố gắng.

Hai năm học thạc sĩ là khoảng thời gian tôi thực sự bắt đầu sống đúng nghĩa một du học sinh. Không còn chỉ là đi học, về nhà và cố gắng tồn tại – tôi bắt đầu học tập nghiêm túc, tham gia nghiên cứu, và thật sự hòa nhập vào môi trường đại học tại Hàn Quốc. Tôi tham gia các buổi tiệc khoa, ngồi cùng bàn với bạn bè và giáo sư, uống rượu, và các chương trình ngoại khóa – những điều trước kia tôi tưởng mình không thể làm được.

Tôi cảm nhận được nhịp sống nơi đây – không còn là người ngoài đứng nhìn. Tôi là một phần của nó.

Tôi đăng ký một lớp học về tội phạm học, do một giáo sư từng làm việc tại UNODC giảng dạy. Những bài giảng của thầy đã khơi gợi niềm đam mê nghiên cứu thật sự trong tôi. Sau đó, tôi đã chủ động liên lạc, xin ý kiến và nhờ thầy hướng dẫn. Cũng từ đó, tôi bắt đầu quan tâm sâu hơn đến các vấn đề tội phạm xuyên quốc gia

Tôi lựa chọn đề tài luận văn đầu tiên:
“Tội phạm ma túy tại biên giới Việt – Lào.”
Một chủ đề mà không nhiều người lựa chọn. Nhưng cũng giống như những lần trước, tôi lại chọn một con đường riêng, dù khó khăn – nhưng là con đường của chính mình.

Tôi tốt nghiệp thạc sĩ sau đúng 2 năm. Đó là lần đầu tiên tôi thực sự cảm thấy tự hào.

Rồi tôi quyết định học tiếp lên tiến sĩ – không phải để lấy bằng, mà để đào sâu một vấn đề mà tôi thực sự quan tâm:
“Phân tích và cải thiện chương trình thích nghi sớm cho người nước ngoài tại Hàn Quốc.”

Tôi chọn đề tài này vì bản thân đang giảng dạy chương trình đó tại Bộ Tư pháp Hàn Quốc. Tôi muốn hiểu rõ hơn, làm tốt hơn, và đóng góp nhiều hơn.

Tháng 6 năm 2025, tôi chính thức tốt nghiệp Tiến sĩ.

Từ một sinh viên tốt nghiệp thất nghiệp ở quê nhà, tôi đã tự mình đi qua 11 năm, từ phòng trọ chưa đầy 4m², qua từng tiết học tiếng không ai hiểu, từng mùa thi vật vã, từng nỗi cô đơn lặng lẽ... để rồi hôm nay, tôi có thể nói rằng:

TÔI ĐÃ ĐI HẾT CON ĐƯỜNG MÀ CHÍNH MÌNH LỰA CHỌN. VÀ ĐÓ THỰC SỰ LÀ CON ĐƯỜNG DÀNH CHO TÔI.

Nhưng nếu bạn hỏi:

“Có bao giờ tôi muốn từ bỏ không?”
Tôi sẽ không ngần ngại trả lời:
Có, Tôi đã từng !

Tôi đã từng muốn dừng lại.
Từng nghĩ: hay là nghỉ học, đi làm, kiếm tiền.
Vì đã có lúc tôi không đủ tiền để trả học phí, tiền nhà, tiền ăn mỗi ngày.
Có những đêm nằm trong phòng nhỏ ở Seoul, tôi tự hỏi mình: “Liệu có đáng không?”
Nhưng tôi vẫn tiếp tục – không phải vì tôi giỏi, mà vì tôi không muốn bỏ cuộc khi đã đi xa đến thế.

Tôi biết, rất nhiều bạn du học sinh Việt Nam cũng đang ở đâu đó giữa ranh giới đó: giữa học tiếp hay bỏ cuộc, giữa ước mơ và áp lực thực tế.
Tôi chỉ muốn nói với các bạn rằng:

Bạn không cần phải mạnh mẽ suốt cả hành trình – chỉ cần đừng dừng lại.
Bởi vì đôi khi, chính những ngày tưởng như tệ nhất, lại là khởi đầu cho những điều tốt đẹp hơn.

Nếu tôi đã đi được – thì bạn cũng có thể.
  • 공유링크 복사

    댓글목록

    profile_image
    김형곤  오래 전

    진심으로 대단하다고 생각합니다.
    한국에서의 멋진 성공을 기원합니다.^^

    2025-06-13 17:11

    profile_image
    최고관리자  오래 전

    하유림박사님의 인생을 응원합니다.
    한국 생활 중 겪은 크고 작은 에피소드를 [글로벌 토크] 게시판에 자주 남겨주세요.

    2025-06-18 15:15