Có những khoảnh khắc trong cuộc đời khiến ta phải bước chậm lại để cảm nhận và yêu thương.
Những ngày đầu sang Hàn Quốc, khi còn bỡ ngỡ với môi trường mới, tôi may mắn được một chị khóa trên giới thiệu tham gia các hoạt động thiện nguyện thông qua cổng thông tin 1365. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ đơn giản: “Tham gia hoạt động từ thiện là điều tốt, lại có cơ hội gặp gỡ, giao lưu với nhiều người, giúp mình thích nghi với cuộc sống mới nhanh hơn.” Tôi không ngờ rằng, ngoài ý nghĩa nhân văn, những hoạt động này còn có thể quy đổi số giờ thành điểm tích lũy, hỗ trợ cho việc thay đổi visa sau này.
Tôi đăng ký hỗ trợ phân chia bữa ăn và chăm sóc các cụ già tại trung tâm phúc lợi xã hội ở quận mình đang sống. Lần đầu đến trung tâm, tôi không khỏi hồi hộp, có phần ngại ngùng. Nhưng rồi, tôi tự nhủ hãy xem đây là một trải nghiệm quý giá và cố gắng hết mình. Sáng hôm đó, tôi cùng các bạn tình nguyện viên tất bật chuẩn bị bữa trưa cho các cụ. Không khí trung tâm nhộn nhịp với tiếng trò chuyện rôm rả, tiếng các anh chị phụ trách hướng dẫn xen lẫn tiếng cười vui của các cụ, khiến nơi đây trở nên ấm áp, rộn ràng. Nhìn những ông bà tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn minh mẫn, khỏe mạnh, tôi cảm nhận được sức sống và sự lạc quan lan tỏa.
Trong lúc chuẩn bị bữa trưa, tôi tranh thủ hỏi thăm chị phụ trách về tình hình của các cụ. Chị kể, người già ở Hàn Quốc thường rất cô đơn. Sau bữa ăn, tôi ngồi chơi cùng một bà cụ hơn 70 tuổi nhưng trông trẻ trung, phúc hậu. Mái tóc ngắn uốn xoăn màu muối tiêu, làn da trắng điểm đồi mồi, bà cầm tách trà lúa mạch nóng nhâm nhi sau bữa ăn. Ban đầu, tôi khá e dè vì tiếng Hàn của mình còn hạn chế, không biết bắt chuyện ra sao. Nhưng thật bất ngờ, bà lại là người chủ động hỏi han tôi về quê quán, tuổi tác, việc học… Sự thân thiện, cởi mở của bà khiến tôi quên đi sự ngại ngùng ban đầu.
Bà kể cho tôi nghe về gia đình mình: chồng mất sớm, hai con gái đều đã lập gia đình và sống ở Seoul. Các con, các cháu thương yêu bà, thường xuyên gọi điện hỏi thăm cùng nhau về thăm mỗi dịp lễ tết. Bà cười nói: “Con nhìn vậy chứ bà không cô đơn đâu, đừng nghĩ thế nhé. Con cháu bà ai cũng có công việc riêng, không ở cạnh bà thường xuyên được. Bà không buồn vì chuyện đó, vì bà còn có bạn bè ở trung tâm này, có những tình nguyện viên dễ thương như con đến trò chuyện, chia sẻ.” Tôi thực sự trân trọng tinh thần lạc quan của bà, thảo nào mà lúc nào bà cũng nở nụ cười trên môi. Ở bà, tôi cảm nhận được sự yêu thương, hy sinh của một người mẹ, người bà dành cho gia đình.
Ngồi cạnh bà, bất giác tôi nhớ về bà ngoại mình – người vừa mất trong đại dịch COVID-19. Tôi lớn lên bên bà, được bà chăm sóc, kể chuyện, hát ru mỗi ngày. Hình ảnh bà ngoại yếu ớt trong ngày cuối cùng ở bệnh viện, bàn tay nắm lấy tay tôi, lời nói cuối cùng “Bà mệt quá con ơi” vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức. Tôi từng day dứt, tự trách mình vì không thể làm gì để cứu bà, vì chưa làm tròn bổn phận của một đứa cháu ngoan.
Nỗi đau nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai, nhưng trong tôi, nỗi nhớ ấy vẫn còn âm ỉ. Hôm đó, khi được ngồi tâm sự cùng bà cụ ở trung tâm, trái tim tôi như lại được sưởi ấm. Tôi thấy hình bóng bà ngoại đâu đó ở quanh mình. Khoảnh khắc lắng lòng, nhìn vào đôi mắt hiền hậu của bà cụ khi kể về gia đình, tôi xúc động hơn bao giờ hết. Chúng tôi ngồi trò chuyện đến tận chiều tối, không còn khoảng cách nào giữa hai thế hệ, hai quốc gia.
Từ hôm ấy, tôi thường xuyên đến thăm các ông bà, đặc biệt là “người bà thứ hai” của mình. Mỗi lần tôi đến, bà đều vui mừng, dúi bánh kẹo vào tay tôi, rồi hai bà cháu lại trò chuyện rôm rả. Dù khác biệt ngôn ngữ, sắc tộc, nhưng tình cảm giữa người với người ở nơi xa lạ vẫn luôn tồn tại – chỉ cần một ánh mắt trìu mến, một cái nắm tay, một nụ cười tươi là mọi khoảng cách đều có thể xóa nhòa. Với nhiều người, câu chuyện này có lẽ chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường. Nhưng với tôi, đó là một nhân duyên. Tôi học được cách sống chậm lại, biết lắng nghe, cảm nhận những điều quý giá xung quanh mình. Hơn hết, tôi nhận ra rằng chỉ cần mở lòng, biết sẻ chia, ta sẽ nhận lại được nhiều yêu thương, dù ở bất cứ nơi đâu. Đó là giá trị mà tôi mong muốn được lan tỏa đến nhiều người hơn nữa.